Tâm
Tình Tống Phước Hiệp
Tùy Bút
Có ai đó đã nói
“chỉ có nơi nào cho ta nhiều kỷ niệm, nơi đó mới nằm trong hoài niệm của mình”
. Vĩnh Long, với tôi, như một quê hương thứ hai. Tôi về đó ngay sau
tốt nghiệp, từ năm 1970. Ở đó có quá nhiều
kỷ niệm khiến tôi thấy như thiếu mất chuyện gì khi về Việt Nam mà không trở về
thăm lại.
Dừa nước |
Vĩnh Long không chỉ là trạm dừng chân mà là một phần
của cuộc đời tôi. Ngôi trường Tống Phước Hiệp lại là một phần khác của cuộc đời
mình.
Bước vào đời với hành trang của một thày giáo trung học ở tuổi còn thanh
niên, tôi cũng không ngờ là mình gắn bó với Tống Phước Hiệp, với Vĩnh Long lâu
đến thế. Những ngày đầu tiên trước học trò nhiều bỡ ngỡ, dù đã sửa soạn rất kỹ.
Lúc đó là lúc Tống Phước Hiệp chuyển mình để thành trường nữ trung học của tỉnh.
Nam sinh chỉ còn ở Đệ nhị cấp. Mỗi chiều
tan trường, đứng trên hành lang dãy lớp học trước cột cờ hay ở cửa sổ phòng
giáo sư, nhìn dòng học sinh trong lớp áo dài trắng chảy dần ra cồng, lòng lại
thấy nao nao. Hay mỗi lần thấy Phượng trong sân trường trổ bông đỏ ối là mỗi lần
biết hè đã đến, lòng lại thấy một thứ tình cảm khó diễn tả: mùa chia tay, mỗi năm đến hè lòng man mác buồn.
Lúc đó, mọi người đã cùng sinh hoạt, gắn bó với trường
để đưa tên tuổi của Tống Phước Hiệp vào danh sách của những ngôi trường được biết
đến của vùng đồng bằng sông Cửu Long. Vĩnh Long là một tỉnh có tinh thần hiếu học,
chính quyền, phụ huynh học sinh là những người biết dến công sức của thầy cô
giáo. Hội Phụ Huynh Học Sinh của trường
qua bao nhiêu nhiệm kỳ, nhất là dưới thời Ông Mai Phùng Võ, đã là một phần của
sinh hoạt thật sự của trường, chứ không phải là một huê dạng của nhà trường.
Ngày tôi mới về, cơ ngơi của Trường chỉ mới là hai dãy nhà xếp thành hình chữ L
mà phần cuối trên lầu của nhánh dài là Thư Viện. Chính hội Phụ Huynh Học Sinh
đã là kẻ đóng góp công sức rất nhiều để trường có hình dáng như hôm nay.
Nhắc đến thư viện của trường không thể không nhắc đến
công sức của Quản Thủ Thư Viện Đặng Ngọc Diệp. Lúc mới về trường, tôi đã ngạc
nhiên về lượng sách và sinh hoạt của thư viện trường. Vào những năm sau cùng của Tống Phước Hiệp, với
ngân quỹ dành cho Thư Viện, thầy Diệp còn gửi cho mỗi giáo sư một phiếu đề nghị
sách cần mua thêm cho thư viện. Việc này giúp cho thư viện không những giàu về
lượng mà còn nâng cao phẩm chất của sách khi giáo sư đề nghị những sách đọc nằm
ngoài chương trình học nhằm vào kiến thức tổng quát cho học sinh. Thư viện còn có tổ chức các buổi triển lãm
sách báo, bảo trợ cho các hoạt động của các giáo sư như việc bảo trợ cho giáo
sư Đoàn Xuân Kiên (Việt văn – hiện sinh sống bên Anh) thực hiện cuốn Sưu Tập Ca
Dao Đồng bằng sông Cửu Long, dù chỉ in roneo và lưu hành nội bộ, nhưng là một
công trình lớn do có sự đóng góp của toàn thể học sinh trường lúc bấy giờ. Tôi
không có điều kiện biết nhiều về những thư viện của những trường trung học
khác, nhưng quả thật, thư viện Tống Phước Hiệp đã là nơi không phải chỉ lưu giữ
sách mà còn là một thư viện theo đúng nghĩa của nó, học sinh (và cả giáo sư nữa)
dã đến đó, đọc, mượn, tìm kiếm thông tin… ngay cả đến thư viện của Tỉnh lúc bấy
giờ cũng chưa có sinh hoạt đó.
Khoảng thời gian dạy ở Tống Phước Hiệp, tôi là một
trong số những thày giáo trẻ, năm tôi ra trường, một loạt giáo sư trẻ mới tốt
nghiệp của nhiều bộ môn về trường cùng một lượt, Lý Hóa có tôi và Lương văn
Hoa, Sừ Địa có Nguyễn Thành Đô, Việt văn có Đoàn Xuân Kiên, Anh văn có Đặng thị
Thanh Nhàn… năm sau thêm một số giáo sư trẻ khác: Huỳnh Hữu Trí ở Toán, Lê Tân ở
Sử Địa, Lê Thượng Hiền ở Pháp Văn…Số giáo sư trẻ này cùng với những đàn anh dày
dạn trong nghề tạo cho Tống Phước Hiệp một sắc thái khá đặc biệt, người ta không nhìn thấy những cảnh kết bè
nhóm, gây chia rẻ trong thành phần thày cô giáo ở Tống Phước Hiệp như trong những
ngôi trường khác, tuy không phải không có cảnh nhiều người không thích tham dự
vào hoạt động chung của trường. Trường có cả một đội quần vợt của các giáo sư,
gồm cả các cây vợt trẻ Lê Tân, Lê Thượng Hiền, Nguyễn Thành Đô… cùng với nhũng
tay vợt đàn anh Nguyễn văn Cai, Nguyễn Quang Châu… Trường còn thực hiện cả cuốn
Kỷ Yếu Tống Phước Hiệp đầy hình ảnh hoạt động của trường, ngay cả những trường
lớn ở Sài Gòn hay Cần Thơ, Mỹ Tho cũng chưa thực hiện được, chỉ tiếc là sau này
khi về sống ở nông thôn không còn điều kiện để bảo quản, tôi không còn giữ được
nó. Hội Đồng Giáo sư hướng dẫn của trường
là một hội đồng mạnh và đã làm được nhiều chuyện cho học sinh trong những sinh
hoạt khác…tôi muốn nói đến những hội chợ, du ngoạn, hoạt động cứu trợ… đó sẽ là
những kỷ niệm để đời trong lòng những
người tham dự. Có ai quên được công sức
của Thầy Ngô Quang Vỹ (nay đã mất) và các giáo sư phụ tá trong việc dựng lại kịch
thơ nói về Hai Bà Trưng, diễn ngoài trời, ngay tại sân bóng rỗ của trường, có cả
“voi” cho hai Bà cỡi khi xung trận… có ai quên được những kỳ hội chợ trong sân
trường mà mỗi lớp là một đơn vị với những thi đua hào hứng về nấu ăn (con gái
mà), trang trí lều trại… những hình ảnh đó sẽ là những hình ảnh đẹp khó quên của
một thời.
Tháng 4-75 lại là một khúc quanh khác, ngoài một số thầy cô được lưu dụng lâu dài. phần còn lại hoặc
bị cho nghỉ việc, hoặc phải tập trung học tập cải tạo sau một thời gian chuyển
tiếp ngắn… Nhưng cũng nhờ vậy mà tình anh em thắm thiết hơn, những người ngày
xưa chỉ là đồng nghiệp, nay còn là bạn tù, sau đó là bạn cùng cảnh ngộ sống nhờ
vào những sinh hoạt lề đường vì trường học không cần đến họ nữa… Và một lần nữa,
người ta không nhìn thấy sự phân biệt trong sự đối xử của xã hội đối với họ: bạn
cũ còn đi dạy, phụ huynh, học sinh… ai cũng nhìn họ bằng sự kính trọng hay
thương cảm. Đối với quần chúng, họ chỉ
là những giáo viên bị “mất dạy” chớ không hề là những “ngụy quân, ngụy quyền”. Những người còn lại trong trường cũng thê
lương không kém, họ còn chút danh thày giáo, nhưng cũng lâm vào cảnh “Chiều ba mươi, thày giáo tháo giày ra chợ
bán; Sáng mùng một , giáo chức dứt cháo đón xuân sang” không biết ai khổ
hơn ai, nhưng có một diều rõ ràng, dù còn trong ngành giáo dục hay đã bước chân
ra trường đời, mọi người vẫn kính trọng và yêu thương nhau như ngày nào.
Lần này về Việt Nam tôi phải lo một số việc quan trọng
cho gia đình, nhưng cũng cố nhín ra một ít thì giờ trong những ngày bận rộn cuối
cùng để về Vĩnh Long thăm bạn bè.
Trên Cầu Mỹ Thuận |
Vĩnh Long thay đổi
nhiều. Hình ảnh phà Mỹ Thuận không còn nữa, cảnh chờ phà qua sông ở hai bờ Mỹ
Thuận cũng biến mất và được thay thế bằng chiếc cầu cao do Úc viện trợ từ năm
2000, có thể nhìn thấy từ Vĩnh Long…Bệnh Viện Đa Khoa trước Ty Cảnh Sát cũ nay
đã trở thành một trung tâm thương mại, đường sá mở rộng hơn, nhiều chỗ đẹp hơn
xưa nhiều, Cầu Khưu Văn Ba được xây lại kiên cố và rộng hơn, con đường đất đỏ dẫn
ra ngoại ô đi ngang tu viện các Sơ áo trắng… nay đã trở thành đại lộ thênh
thang buôn bán tấp nập, con đường từ bưu điện xuống bờ sông cũng vậy, còn được
trồng cây trên lối phân ranh giữa đường; buổi sáng sớm trở thành nơi đi bộ, tập
thể dục cho mọi người, trường Nguyễn Trường Tộ biến mất, Đạt Nhân không còn,
Nguyễn Thông nay là tên của một trung học khác của tỉnh, nằm trên đường đi Cần
Thơ, còn trường bán công Nguyễn Thông ngày xưa bây giờ là trường phổ thông cấp
hai, Phường Hai của thị xã… Nhưng ngôi
trường cũ của chúng ta, dù mang tên khác, vẫn vậy, có phần còn tiều tụy hơn và có
vẻ như co mình khiêm nhường hơn trong khung cảnh tất bật chung quanh do bến đò
ngang sông Long Hồ được mở rộng ngay trước trường. Cầu Thiềng Đức đang được tu sửa nên bến đò
càng thêm bận rộn; khu buôn bán của chợ Vĩnh Long được nối ra đến con đường cạnh
hông trường, lều quán, hàng hóa bày biện khiến những con đường quanh trường như
nhỏ hẳn lại. Trường Tống Phước Hiệp bây giờ như nối liền với chợ; sân nhà hiệu
trưởng là chỗ giử xe cho chợ, cạnh đó, ngay góc đường là… tiệm phở. Tôi tần ngần
đứng trước cửa trường mà lòng ngẩn ngơ. Bấy giờ là mùa hè, trường vắng vẻ, lác
đác vài bóng người trong trường khiến khung cảnh càng có vẻ đìu hiu, lòng như nặng
nề hoài nhớ lại hình bóng ngôi trường xưa, còn đâu hình ảnh trang nghiêm của
ngôi trường ngày nào! Còn đâu những ngày tháng cũ!… bây giờ tôi ân hận và không
hiểu vì sao lúc đó tôi đã không có chút hứng thú nào để chụp lại vài tấm hình của
ngôi trường.
Giây Tơ Hồng |
Nhưng buổi gặp mặt anh em bạn cũ thì vô cùng húng
thú. Anh em đến với nhau thật chân tình.
Không phân biệt cũ, mới, còn đi dạy hay đã đổi nghề, họ đủ cả, bạn cũ ở Tống
Phước Hiệp, Thủ Khoa Huân như Hồ Văn Thuận(Việt), Nguyễn văn Cai (Anh), Phạm An
Tập (Toán), Nguyễn văn Thành (Nhạc), Hồ văn Chính (Việt), Huỳnh văn Hiếu (Toán
– Thủ Khoa Huân)… bạn thày giáo học tập cải tạo… ngay cả mấy thày mới hiện còn
đang dạy tại trường… tất cả như cùng nhau sống và vui với kỷ niệm xưa. Chúng
tôi cùng nhau kề lại chuyện xưa, như sống lại quãng đời cũ, lúc còn đi dạy, lúc
đi học tập, lúc phải ra sống cạnh lề đường… Chúng tôi cùng hỏi thăm những người quen cũ, ai còn? ai mất?
ai đang làm gì? ai đang ở đâu? Nhìn bạn
bè ai cũng già hết rồi. Bây giờ còn ngồi cạnh nhau, nói chuyện với nhau, mai
sau biết có còn gặp lại nhau lần nữa? Thôi thì vui ngày nào hay ngày ấy.
Như vậy đó! Thời gian có qua đi, hơn ba mươi năm rời
xa Vĩnh Long, rời xa ngôi trường ấy rồi còn gì, mà trong lòng tôi vẫn còn mãi một
tâm tình Tống Phước Hiệp.
|
Được đọc bài của anh khá trễ tràng nhưng vẫn thấy bồi hồi về những năm tháng chưa đủ dài mà vẫn đầy ắp vui buồn. Có một chi tiết nhỏ nhhưng cũng nên góp ý cho phải, kẻo lại gây thêm hiểu lầm không đáng: tập Tâm Sự Cửu Long (cưu tập ca dao miệt vườn) là do thầy trò chúng tôi sưu tập điền dã trong thời gian 1971-1972, và tôi tự lo liệu in ronéo tại nhà in Trưng Vương. Bác chủ nhà in cũng yêu văn chương nên chỉ tính chi phí phải chăng (hình như 200 đồng lúc đó cho 100 bản). Tôi có tặng Thư Viện trườnng TPH 5 bản để lưu.Đấy
ReplyDeletecũng là một thành tựu trên tinh thần hướng đạo thôi. Trường hay Thư Viện TPH không hề can dự vào việc này đâu. Thăm anh chị mạn khoẻ.
Xin cám ơn chi tiết về việc thực hiện sưu tập và in ấn tập biên khảo của GS Đoàn Xuân Kiên về ca dao đồng bằng Sông Cửu Long.
ReplyDeleteXin cáo lỗi với quí độc giả